Vị Hôn Thê Của Thần Chết
Phan_9
“Ừ! Vậy con lên lầu nghỉ ngơi cho khỏe, mẹ đi nấu cháo!” mẹ nói rồi đi vào phòng để thay quần áo. Chết, chết, chết, không được rồi, mẹ mà nấu cháo thì chắc chắn sẽ phát hiện ra sự “điêu tàn” của cái tủ chén…Hichic, giờ chỉ còn có mỗi một cái bát là vẫn nguyên vẹn, số còn lại Lui đã vứt hết rồi (toàn là mảnh vụn), mẹ mà hỏi thì mình biết nói sao đây…Huhuhu, nhưng đói bụng quá, trưa tới giờ mình đã ăn gì đâu! Hichic…đành vậy thôi…
“Mẹ ơi, thôi khỏi ạ! Con đã ăn rồi, mẹ mới về mệt đi ngủ sớm cho khỏe!” Hichic, tôi đang tự tưởng tượng là mình đang no đây…huhuhu…
“Vậy à! Ừ, mẹ cũng ăn ở ngoài rồi, vậy con cũng lên phòng ngủ sớm đi nhé!”
“Dạ, chúc mẹ ngủ ngon!” tôi nói rồi đi lên phòng…Huhuhu…cái bao tử tôi đang đánh trống đây nè, phải ráng nhịn thôi. Thôi chết…lỡ ngày mai mẹ mở tiệm rồi buôn bán bằng gì! Trời ơi là trời…sao mình khổ quá vậy nè!!! Tôi cầm bóp tiền xuống lầu…hé cửa nhòm vào phòng thấy mẹ đã ngủ say tôi liền khép cửa lại, đi từng bước nhẹ nhàng, cẩn thận mở cửa, rồi phóng ra ngoài, đương nhiên là trước khi đi không quên khóa ổ khóa trong…Bây giờ là 7 giờ, làm gì còn chợ nữa cơ chứ, vậy là phải đi siêu thị sao? Hichic, chén trong siêu thị mắc lắm, mua xong chắc mình mạt rệt luôn quá, nhưng không mua thì ngày mai biết tính sao!?! Khổ thân tôi ghê!!!...
“Đi đâu đấy!”
“Áaaaaaaaaaaa!!!!” theo phản xạ tôi la toáng lên vì giật mình. Nhìn kĩ lại kẻ đột ngột từ trời rơi xuống…là tên Chun
“Đang ốm mà còn lén trốn ra ngoài à?” tên Chun khoanh tay ra vẻ “đàn anh”
“Chừng nào anh mới thôi cái kiểu xuất hiện bất thình lình đó hả?” tôi tức điên hét vào mặt anh ta. Ui da…đau quá…
“Tôi hỏi là cô đi đâu?”
“Tôi đi mua lại chén bát mà anh đã đập bể đó! Được chưa?” tôi bực dọc, bỏ đi trước. Ờ ha! Hắn ta làm bể mà tại sao mình phải mua chứ, nhưng bây giờ hắn chưa có tiền, cũng chưa tới ngày lãnh lương thì tiền đâu mà đền…
“Này, tôi tạm ứng tiền ra mua số bát đó, khi nào lãnh lương anh liệu mà trả lại tiền cho tôi!” tôi quay ngoắt đầu lại
“Tại sao tôi phải trả?”
“Tại vì anh làm bể!”
“Cô thích thì mua, tôi không muốn”
“Này, anh muốn chết à? Việc anh gây ra tại sao tôi phải chịu chứ! Nể tình hôm qua anh chăm sóc tôi thôi chứ không tôi đã bắt anh đền ngay tức thì chứ tôi không phải bỏ tiền ra ứng trước thế này đâu! Lại còn cãi ngang nữa!” tôi điên tiết nhưng không dám hét lớn hay “cấu xé” gì anh ta, sợ vết thương lại nhói lên
“Vậy thì đừng mua nữa!” tên điên kia vẫn “thản nhiên” rất mực
“Anh…” tôi đay nghiến nhìn hắn ta rồi tức giận bỏ đi. Đúng là cái đồ không biết điều, lần này mình cảm kích sai người rồi, tức quá đi mất, tự nhiên hắn ta đập bể đồ nhà mình rồi bây giờ mình phải bỏ tiền túi ra mua lại, bất công qua không??? Nhưng nếu không mua thì không lẽ mình phải nói với mẹ là hắn ta đập…Í…Hahaha…cũng phải…tại sao mình bao lại bao biện cho hắn làm gì…
“Này, tên kia, nếu anh không chịu trả tiền cho tôi khi lãnh lương, ngày mai tôi sẽ nói với mẹ số chén dĩa đó là do anh đập đấy! Thấy sao hả? Vui không?” tôi quay lại đe dọa anh ta
“Tôi không cấm! Cứ tự nhiên, nếu cô muốn làm cái tiệm của mình trì hoãn việc làm ăn chỉ vì mấy cái chén thì tùy!” hắn ta vênh mặt
“Anh…anh…anh được lắm! Sẽ có ngày tôi cho anh biết tay…” lời cảnh cáo cuối cùng
1 bước…
2 bước…
3 bước…
…
“Đi theo tôi làm gì?” tôi quay người lại hét toáng lên với “cái đuôi” phiền phức đang bám riết nãy giờ
“Thích!”
“…” trừng mắt bất lực
Trời ạ…chắc mình điên lên mất thôi…
1 bước…
2 bước…
3 bước…
…
“Đừng theo nữa” tôi gắt lên
“Tại sao?”
“…” trừng mắt bất lực
Tức, tức, tức,tức quá đi thôi. Bộ anh ta muốn người bị thương như tôi lại mắc thêm bệnh tăng xông máu nữa à???
...
Cuối cùng cũng đến nơi, tất nhiên là không phải một mình, tên Chun chết tiệt nãy giờ bám tôi như đỉa đói cũng đã theo đến đây! Biết rằng hắn ta thích vui chơi nhưng có cần phải “thèm thuồng” tới vậy không??? Bám theo một đứa con gái bộ anh ta không biết xấu hổ hả? Nãy giờ đi đường có biết bao cặp mắt tò mò nhìn tôi và hắn ta, thật nhục nhã mà, tôi càng đi nhanh để tránh mặt hắn ta lại càng tiến sát hơn, đúng là…Hừ…không nghĩ nữa…vào trong thôi…Tôi và hắn bước qua cái cổng lớn đeo dòng chữ “Maximark”…
“Wow…ở chỗ cô cũng có nơi đông vui thế này cơ à?” tên Chun phấn khởi ra mặt ngó nghiêng xung quanh mà không thèm đến xỉa đến mấy cặp mắt “ái mộ” của mấy chị nhân viên bán hàng, chắc lại vì…nhan sắc. Đi với hắn mà tôi chỉ muốn bỏ chạy thôi! Huhuhu, rõ khổ, bọn họ càng “ngưỡng mộ” tên Chun bao nhiêu thì càng ban tặng những ánh mắt “nảy lửa” cho tôi bấy nhiêu! Hichic, đã mấy lần tôi đi ra xa để giữ khoảng cách giữa tôi với hắn tránh hiểu nhầm, thì anh ta lại càng sáp gần để “minh chứng” mối quan hệ (không biết quan hệ gì đây???). Tôi nhanh chân bước lên thang máy đến quầy chén dĩa, quay lại thì…hahahahaha, hahahahahaha…tên Chun không biết leo thang máy kìa…hahahahahahaha, trông hắn như khỉ đột cứ thụt lên thụt xuống…hahahahaha…còn đợi cả bảo vệ dắt lên mới chịu…đau bụng quá…đúng là đồ nhà quê…hahahahaha… .Hắn ta thấy tôi đang đứng trên bậc thang cách mình cả tất cười ngặt nghẽo liền “phóng” ánh mắt tức giận. Tôi vẫn sẽ tiếp tục cười nếu không nhìn thấy hàng loạt kệ chén dĩa lung linh, bóng loáng… Wow, đẹp thật, trông bắt mắt quá, những bộ chén sáng loáng, đủ màu đủ kiểu đẹp ơi là đẹp, tôi và tên Chun há mồm trợn mắt trước mấy cái chén “made in China” nhưng nhìn cứ tưởng chúng sản xuất để phục vụ bữa ăn của Tổng thống hay Đức vua gì đó! Đẹp thật!!! Ấy chết, ở đây nhiều kiểu thế này không biết có loại chén, dĩa trắng trơn từ trên xuống dưới không ta???
1phút…
…
30phút…
...
Cuối cùng cũng kiếm được loại giống với mấy cái chén nhà mình! May thật…Ơ, nhưng tên Chun nãy giờ đi đâu rồi??? Tôi lang thang đi sang mấy kệ chén bên cạnh tìm hắn nhưng chẳng thấy, đi từ cuối dãy lên đầu dãy, dãy trái sang dãy phải cũng chẳng thấy tăm hơi anh ta đâu!......là tên Chun…
Tôi vừa ngỡ ngàng, vừa sốc, vừa nổi khùng trước cảnh tưởng tên Chun đang cắn cắn đầu ngón tay nhìn say đắm cây kem bằng sứ đủ màu được đặt trên chiếc bàn để trang trí nằm gần hành lang xuống thang máy…Zời ạ! Không biết xấu hổ sao? Thật là nhục khi đi với hắn…Tôi lấy tay che che mặt để không ai biết tôi quen anh ta rồi lại gần đập một cái rõ đau vào vai tên Chun tâm thần
“Này, mau lại lấy dỏ đựng chén phụ tôi, đứng đây làm gì???” tôi gắt
“Liếm liếm kìa!!! Trông ngon quá đi mất! Ước gì nó là thật…” mặt hắn ta trông như đang “phê thuốc”
“Có con chuột kìa! Aaaa…” tôi la lên
“Đâu đâu! Cứu với, cứu với…” tên Chun la bài hải đứng nấp phía sau tôi. Hứ, dụ anh thôi, cho đáng, cái tật ham ăn…tôi bỏ đi về chỗ cũ, hắn ta cũng hùng hổ theo sau tôi…hahahaha, nhát thế cơ đấy!!!
“Này, cầm lấy cái dỏ để tôi lấy chén”
Tên Chun vẫn còn ấm ức chuyện lúc nãy, không nói không rằng, làm lơ tôi luôn
“Này này, không lẽ anh định để tôi xách à? Tôi đang bị đau vai đấy!” tôi nguýt hắn ta
Tên Chun cũng biết vết thương ấy do mình gây ra nên dựt phắt cái dỏ trên tay tôi, hậm hực. Ngoan lắm!!! Hehehe, ơ, quên mất, trong tủ nhà mình có mấy cái chén, mấy cái dĩa ta???...Thôi! Mua đại 20 chén, 20 dĩa vậy!!! Hichic, còn cả mấy cái chén nhỏ đựng tương nữa…Vậy là 20 chén nhỏ, 20 chén, 20 dĩa…Huhuhu, tiền tiết kiệm của mình…
Sau một hồi thanh toán đống chén dĩa với mức giá “trên trời” tôi đưa tên Chun xách hết, đối với hắn nhiêu đây đâu có nhằm nhò gì!!!...Hichic, nhưng đối với tôi cái “đống” này trị giá tiền dành dụm 2 tháng đó…Huhuhu…
“Ọt…ọt…” bụng tôi kêu. Trưa tới giờ đã ăn gì đâu!!! ToT…
“Cô có uống thuốc đầy đủ không đấy!” tên Chun hỏi
“Sau khi các anh đi tôi ngủ một mạch cho tới 6 giờ luôn nên có ăn được gì đâu mà uống thuốc!!!”
“Thật là! Bộ cô muốn chết hả?” tên Chun hét vào mặt tôi, đúng là cái đồ vô duyên hết sức…
“Ọt…ọt…” bụng tôi lại kêu
“Ở đây bán đủ thứ chắc là có bán đồ ăn, mau lên đó ăn đi…” tên Chun lại bắt đầu ra lệnh. Đành nghe theo vậy, bụng tôi hiện giờ cũng đang đói meo!!!
Lên đến khu ăn uống là một sự “thử thách” đối với tên Chun, hắn ta tay cầm bọc chén dĩa bằng sành to chảng, lại không biết đi thang máy…Thế là tôi lại được một trận cười đau cả bụng…hahahahahaha, lần này không có bảo vệ giúp hắn ta nhưng có đến những 2 “vệ sĩ nữ” hám zai “dìu”…Hơhơhơ…xem mặt hắn kìa…chắc đang bực mình lắm đấy!!! Hahahahaha…
Tôi sẽ chẳng được ngồi yên ổn thưởng thức tôi phở của mình nếu không mua cho tên Chun một cây “liếm liếm”. Hơhơ…đi cạnh anh ta riết rồi quen luôn cái kiểu ngôn ngữ “made by Chun” ấy của hắn…
“Vết thương cô còn đau không?” Suýt nữa thì tôi phun ra miếng thịt bò tái trước sự quan tâm “hiếm có” của tên Chun, đúng là “cảm động rớt nước mắt”
“Ừ! Nhờ anh nhắc lại nên tôi bắt đầu cảm thấy đang đau nè!” tôi cười khì
“…”
(Không biết đặt tên gì nữa!!!)
Nếu nàng được quyền có ước mơ
Nàng sẽ ước ở đời có kì tích...
Để tình yêu không là bờ vực thẳm
Để yêu thương tự động đến tầm tay...
Nếu chàng được quyền có ước mơ
Chàng sẽ ước cho phút giây lắng đọng...
Để bàn tay siết chặt bàn tay
Để trái tim thôi không còn là cách trở...
Yêu thương đã không mỉm cười với em
Xin hãy để cho anh bù đắp lại
Để hóa phép, nụ cười nở trên môi
Để bay đến một phương trời mới:
Nơi có anh và em...
Nếu yêu thương lại xuống nốt thăng trầm
Em nguyện chết trong tình yêu cay đắng
Để bờ mi không còn ướt đẫm
Để lấy lại mặt nạ nữ thiên thần
Ngày anh đến-ngày em biết khóc
Ngày em biết cười
Ngày em biết đợi
Ngày em biết sự ấm áp của yêu thương
Cái cay đắng của bờ vực sâu thẳm
Hãy nắm chặt tay, để em không còn lạnh lẽo
Hãy thổi hơi nồng, sưởi ấm trái tim
Đưa em tay anh để không sợ vụt mất
Trả em nụ hôn như món quà của chia li...
Em khóc thét dưới màn mưa giọt đắng
Cơn bão sao quá dồn dập còn tim em sao quá mỏng manh
Đừng đi nhé!
Đừng rời xa khi ta đã nắm chặt tay nhau
Đừng nói câu giã từ khi môi hôn vẫn còn hơi ấm
Hãy ở lại...
Hãy chờ đợi...
Một Happy Ending...
CHAP 19: GÓT NỐI GÓT CÙNG TỬ THẦN
- Ê, cái áo hồi nãy tui mua là của L-Style đó! Đẹp đúng không?
- Ừhm, đồ của L-Style lúc nào mà chẳng đẹp
“Lại là L-Style” tôi lèm bèm, nghe thấy cái tên đó máu tôi bắt đầu dồn lên não rồi đây…Hừ…Đúng là ăn cũng không được ngon…
“Xong rồi, về thôi!” tôi “cuốn gói” cho đỡ chướng tai gai mắt
“Wow, công nhận kem ở siêu thị ngon thiệt đó! Mai mốt tôi sẽ vào đây ăn!!!” tên Chun hí hửng ra mặt. Chúng tôi đang tiến về phía thang máy-thử thách cực kì lớn đối với tên Chun lúc này là phải tìm cách để đi xuống… Hèhè, thật ra cũng không nhất thiết phải đi thang cuốn vì phía sau quầy ăn cũng có thang máy an toàn và dễ chịu hơn đối với tên Chun rất nhiều nhưng sở thích của tôi là hành hạ anh ta nên nhất định phải bắt tên Chun đi thang cuốn mới được! Hèhèhè…Tôi liếc mắt nhìn bộ mặt xanh lè của hắn…Zời ạ, hắn không dám xuống sao??? Ở đây cũng chẳng có ai giúp hắn ta cả, lỡ không may làm bể đống chén quý giá của tôi thì phải làm thế nào?!?…Đúng là cái tên “chùm rắc rối” mà! Biết vậy “tha mạng” cho hắn đi thang máy cho rồi…Phù…
“Đưa tay đây!” Tôi dơ một tay ra, chân đã trót bước xuống một bậc rồi
Tên Chun chần chừ
“Nhanh lên!” Tôi nhướng người lại, khoảng cách giữa tôi với hắn ta bây giờ là 2 bậc thang…
“Còn chần chừ gì nữa! Không kịp bây giờ!” tôi nhăn nhó
…
Cuối cùng tên Chun cũng tự tin “giao phó” tính mạng cho tôi, hắn ta nhún chân bước xuống, đưa tay nắm lấy tay tôi, đương nhiên là anh ta vẫn còn an toàn sau cái thở phù hồi hộp…Đúng là!!! Chậc chậc…
Suốt thời gian xuống thang cuốn, mọi người đều nhìn tôi với tên Chun như “thú vật lạ”, cũng chẳng hiểu tại sao???...
“2 anh chị hãy lại đằng kia vẽ áo tình nhân đi ạ! Công ty chúng tôi đang có đợt khuyến mãi cho áo cặp, lại còn cho các đôi bạn trẻ tự thiết kế nữa đấy! Anh chị mau lại đằng kia tham gia ủng hộ chúng tôi đi ạ!” vừa xuống đến tầng dưới, một chị gái xinh đẹp với cặp chân “dài tới nách” diện bộ váy màu xanh lam, chắc là đồng phục, chạy lại đưa cho 2 chúng tôi mỗi người một tờ rơi rồi chỉ tay ra chỗ đông vui đằng kia…
“À…dạ…chúng tôi không phải quan hệ đó đâu…chị hiểu nhầm rồi!” tôi cười trừ…thanh minh cho mình. Đột nhiên chị ta “cười gian” rồi liếc mắt nhìn xuống phía dưới, tôi cũng đưa mắt cuối xuống nhìn theo…Oái, tay tôi và tên Chun đang nắm chặt nhau kìa…Oái…Tôi giật mình vội buông tay ra, khỏi phải nói tên Chun còn phản xạ thái quá hơn tôi, mặt hắn ta đỏ ửng, đưa tay lên gãi gãi đầu…
- Ê mày! Anh đằng kia đẹp trai quá ha!
- Bụp (thằng con trai bên cạnh bát đầu nhỏ ta)! Mày không thấy người ta có chủ rồi hả? Thấy trai đẹp là tươm tướp tươm tướp, sớ, tên đó mà đẹp cái gì, trông nõn nà y như con gái, tao “men” hơn nhiều! (tên con trai nói giọng bực dọc)
- Sao mày đánh đầu tao! Đúng là đã xấu rồi mà còn khó ưa! Không dám nhìn cũng chẳng dám chơi với mày! (cô con gái điên tiết làm tên kia đành im như hến)
Zời ạ, hóa ra nãy giờ mọi người nhìn chúng tôi rồi thì thầm là do cái nắm tay này đây! Khổ thật…Oái…Oái…A…Sao nghĩ đến 2 từ “nắm tay” thì mình như bị…điện giật thế này…cảm giác tê tê…kì lạ…
Chị phát tờ rơi nãy giờ bị tên Chun cho “ăn đá tảng” đành ngậm ngùi đi chỗ khác quảng cáo…Lần này tôi không khờ chuốc họa vào thân nữa, tôi chỉ cho hắn ta cầu thang máy rồi đi xuống ra về…
“Wow, hôm nay trời đẹp quá! Có cả trăng nữa kìa, quá trời sao luôn…Híhí!” tôi thích thú ngửa cổ ngắm bầu trời đen kịt phía trên
“…”
“Hồi nhỏ tôi đã từng ước mơ bay ra khỏi Trái Đất, đến một nơi không có con người rồi sống tự do trên đó cùng các hành tinh khác! Hihihi…” phải rồi, lúc đó là lúc tôi đau khổ nhất, chỉ muốn đến một nơi không có ai rồi ngồi đó để khóc thôi!!!…
“…”
“Mỗi lần buồn tôi thường thơ thẩn ngắm sao, ngắm trăng, nếu không trăng không sao thì tôi ngắm bầu trời, để tất cả những nỗi buồn bay hết vào cái hố đen thăm thẳm ấy!” tôi vừa đi vừa “tường thuật” lại những thói quen hay làm khi còn bé cho tên “người tuyết” đi bên cạnh…haizz, đúng là đi cùng với “tảng băng” chán thật, chẳng nói chẳng rằng…
“…”
“Này! Bộ hồi đó anh không có ước mơ hay việc gì thường làm hả? Sao cứ im re hoài!!! Bị điếc đột ngột hay câm tạm thời vậy?” tôi bực mình quay lưng lại bước lùi mua chuyện với hắn
“Không có!” tên Chun đáp lạnh lùng
“Đúng là kì quặc, tôi coi phim Hàn Quốc gặp những hoàn cảnh giống như anh người ta thường ước được trở thành con người hay được sống trọn đời bên người mình yêu gì đó chẳng hạn, còn anh thì…chán chết!” Tôi ngán ngẩm nhìn hắn ta
“Tại sao phải làm con người? Làm Thần chết có phép thuật vượt trội hơn hẳn con người, tôi chỉ muốn được tự do, thế thôi!”
Phì…chán chết đi được, hắn ta sao chẳng có tham vọng gì hết vậy! Đúng là nhạt nhẽo…Bởi vậy mình mắng hắn “không có văn hóa về điện ảnh” cũng đâu có sai…Ơ…Hình như…hình như vết thương tay trái anh ta đang rỉ máu thì phải?!? Làm cho miếng băng phai ra màu hường rồi, tay hắn lại còn xách bịch chén dĩa nữa…không biết có sao không đây???!!!...
“Này, tay anh…không sao chứ?” tôi hỏi
“Có sao đâu!” tên Chun trả lời thản nhiên. Zời ạ, bộ anh ta mình đồng da sắt hay sao mà không có cảm giác gì thế hử?!? Kia rồi, tiệm thuốc kia rồi…Tôi phóng vào đó không chút do dự bỏ lại tiếng gọi của tên Chun từ phía sau…
“Này, đi đâu đấy!”
Tôi vào tiệm thuốc “vác” theo 1 túi gạc, một cuộn băng dính y tế và mấy miếng băng keo cá nhân chạy ra ngoài…
“Sao lại vào đó?” tên Chun chạy đến trước mặt tôi thở hồng hộc rồi hỏi…
“Ngồi xuống băng ghế đó đi!” tôi đưa tay chỉ vào băng ghế đá trên lề đường…
Tên Chun vẫn đứng ngơ ngơ
“Đứng đó làm gì nữa? Lại đây nhanh!” tôi ngồi trên băng ghế! Ra lệnh
“…”-làm theo
Tôi bắt tên Chun chìa tay ra, băng lại vết thương đâu đấy rồi tôi một tay, hắn một tay xách bọc chén! Phì! Bây giờ là thời đại liệt sĩ chăm sóc thương binh đây mà!!! Đường giờ này vắng tanh, ai nấy đều trong nhà ăn bữa cơm gia đình ấm cúng, chỉ nghe thấy tiếng xào xạc quét lá của các bác lao công, tôi và tên Chun cũng không ai nói với ai câu nào! Chỉ tiếp tục bước, những bước chân cương quyết, không do dự, rụt rè như những chiến bình can trường dám đương đầu với tất cả. Đèn đường đã lên, màu vàng cam của những ngọn đèn thắp hai bên lề đổ bóng đen cao nhồng xuống con đường chèn trong màu cam lãng mạn và tĩnh lặng của không gian. Mấy con dế trong bụi cỏ 2 bên lề kêu nhoi cả lên như đang giúp vui, hợp với bản tình ca nhẹ nhàng của buổi hòa nhạc ở trung tâm thành phố cách đây không xa, phá tan cái êm đềm của màn đêm…
Một con đường, trải dài, trải rộng…
In bóng 2 con người đổ dài dưới gót chân
Hai số phận…
Hai định mệnh…
Trái ngang…
Đau khổ…
Và hạnh phúc?!?...???
CHAP 20: LỜI MỜI TỪ CÁNH CỬA THIÊN ĐƯỜNG
Tối hôm qua tôi và tên Chun ai về nhà nấy. Đương nhiên hành tung của tôi mẹ không thể biết được vì đang ngủ rất say – chắc vì mẹ mệt. Hôm qua trở về, tôi cẩn thật đặt chén dĩa vào tủ, “phi tang” mấy chứng cứ còn lại rồi lên giường thẳng giấc, lúc ấy đã 11 giờ, bả vai tôi vẫn còn ê ẩm nhưng không đau như hôm qua, tôi ngủ rất ngon…
Tôi chào ngày mới với cái vươn vai đón ban mai trước khung cửa sổ - tuy có hơi đau…, những tia nắng vàng ấm áp rọi vào căn phòng khiến nó trở nên rất sống động, bây giờ là 7giờ 30, hôm nay tôi dậy hơi sớm, mẹ vẫn còn đang ngon giấc trong phòng, làm vệ sinh đâu đấy tôi mở cửa Happy Day, chào con đường đối diện với câu quen thuộc (khỏi nhắc hen!!!)…, đúng là một ngày đẹp trời, con đường hôm nay nhộn nhịp hẳn ra, những chiếc xe máy chạy qua chạy lại trông thích ghê, ở xóm này sự yên tĩnh là chủ yếu, lâu lâu gió lùa qua làm giàn hoa giấy của căn nhà đối diện bay phảng phất mấy cánh đỏ trông rất lãng mạn, và giờ này cũng thế, mãi ngắm mấy bông hoa giấy đang xoay xoay bay bay mà tôi cũng không biết mẹ đứng đằng sau từ lúc nào:
“Con gái mẹ hôm nay yêu đời dữ hen!” mẹ trêu tôi
Tôi cười phì rồi vào nhà…
“À con ơi, lát nữa mẹ phải đi công chuyện, con cùng 2 cậu nhóc coi quán giúp mẹ nhé!” mẹ tôi nói giọng dịu dàng. Khỏi phải hỏi, mẹ suốt ngày bận bịu, bản thân thì gầy nhom, chẳng chịu quan tâm đến mình, toàn là đi lo lắng cho người khác, bà ngoại thì tôi không nói nhưng mấy người kia thì…thôi khỏi đi…
“Dạ” tôi đáp chán nản
Đến 9giờ thì mẹ ra khỏi nhà, tôi và 2 người bọn họ tiếp tục “cày” với mấy món ăn mà nhìn thôi tôi cũng đủ mắc ói vì ngấy…
“Happy Day xin…” lời chào hỏi của tôi bị khựng lại vì nhìn thấy ông ta… Đúng là…mới sáng ra mà đã gặp những kẻ không ưa rồi…Cũng may là hôm nay tâm trạng tôi tốt…Hôm nay ông ta đến đây có việc gì không biết? Lại gây phiền phức chắc…Thật là…lại còn tỏ ra quen biết mình nữa, cúi người 90 độ chào mình sao???...Thôi khỏi, tôi không cần đâu – tôi chướng mắt, bỏ vào trong bếp, bên ngoài: một người đàn ông lịch lãm cùng 2 tên phục vụ ngơ ngác đứng nhìn (mặc đồ sốc quá mà: vest đen hàng hiệu, giầy da bóng loáng với cái giá “trên trời” – nhìn thôi đủ hiểu, cặp kính đen, đi chiếc BMW đen tuyền – đậu trước cửa quán làm “mất” hết mĩ quan)…
“Cô Tuệ Như, cô quen ông ta à? Khách của cô sao?” Lui từ ngoài “phóng” vào trong bà tám
“Không quen, hai người tiếp khách đi!” tôi nói giọng bực mình. Zời ạ! Không lẽ ông ấy đến đây để ăn hamburger sao??? Ăn sơn hào hải vị nhiều quá riết “thèm” đồ dân dã à??? Thích thì ngồi chơi chán rồi về, còn lâu tôi mới tiếp…Hừ…
“Dạ cho hỏi quý khách dùng gì?” Lui thấy sang bắt quàng làm họ, bó tay tên này luôn…
“Tôi tới đây không phải để ăn, tôi đến để gặp cậu thanh niên kia!” ông ta hướng về phía tên Chun rồi ngồi xuống bàn (kiểu quý tộc), mặt gian sảo, không biết lại muốn gì nữa đây??? Tôi từ trong ló đầu ra dòm, tên Chun mặt mày ngơ ngác, không biết đầu cua tai ngeo gì cả cũng chịu ngồi vào chiếc ghế đối diện với ông ta, đúng là…, đừng nói với tôi là hắn ta thấy ông ấy “thú vị” rồi tìm hiểu đấy nhé???!!!
“Ông đến…đến gặp tôi có chuyện gì? Mà tôi đâu có quen ông?” tên Chun ngạc nhiên ra mặt, hình như hắn ta “sợ bị bắt cóc tống tiền vì nhan sắc” hay sao ấy?!?! Tôi bắt đầu lên cơn tò mò rồi đây!!! Không lẽ, ông ta biết được 2 người bọn họ là Thần chết??? Chắc không phải! Thôi, theo dõi tiếp vậy…
“Để tôi tự giới thiệu rồi chúng ta sẽ nói thẳng vào vấn đề luôn. Tôi là thư kí của Tổng giám đốc L-Style. Ông chủ muốn mời cậu làm người mẫu độc quyền. Từ khi cậu làm việc ở đây ông ấy đã để ý cậu và khen cậu rất nhiều, hôm nay tôi mới được gặp trực tiếp, quả là khuôn mặt lẫn vóc dáng đều hoàn hảo!”
“Tôi…tôi vẫn không hiểu ý ông là gì? Người mẫu độc quyền là cái gì?”
“À! Là người đại diện quảng cáo những bộ trang phục của L-Style, L-Style ở đây chính là tập đoàn thời trang nổi tiếng khắp Châu Á có chi nhánh hầu như khắp các quốc gia phồn thịnh trên thế giới, khi cậu làm người mẫu quảng cáo trang phục cậu sẽ rất nổi tiếng, ngoài ra khi ký hợp đồng dài hạn với chúng tôi cậu sẽ nhận được một chiếc điện thoại hiện đại nhất có thể thay đổi theo thời nếu cậu muốn, một máy tính bảng Apple, một chiếc Ferrari 458 cùng thẻ tín dụng không thời hạn, và đến khi hợp đồng hủy bỏ hoặc hết thời hạn mà 2 bên vẫn không có ý định tiếp tục thì cậu phải hoàn trả tất cả những món đó lại cho chúng tôi. Mỗi tháng cậu chỉ cần đi chụp ảnh 1 lần và đương nhiên một bức sẽ được chọn đăng trên trang đầu tạp chí thời trang số mới nhất, tất nhiên lương tháng cậu sẽ trên 10 triệu. Đôi khi cũng phải đi xa để chụp phong cảnh cho phù hợp với trang phục cậu quảng cáo và nếu thích cậu có thể du lịch thoải mái ở đó, về tiền bạc chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm tất cả. Thời gian rảnh nếu muốn cậu cứ tự nhiên tham dự các buổi party tuần dành cho quý tộc”
“0_0” Chun
“0A0, một...một tháng...mà...mà được...hơn...hơn mười...mười triệu sao???” Lui suýt nữa thì rớt luôn 2 con mắt trước những tấm hình của các món "quà tặng" đính kèm và lương tháng sốc óc
“…” Tuệ Như
“Còn nữa, khi nổi tiếng cậu sẽ nhận được rất nhiều hợp đồng và đơn vị tài trợ cũng như lời mời từ công ti quản lí, muốn hay không thì tùy cậu miễn là điều đó không ảnh hưởng tới L-Style! L-Style đang thiếu người mẫu độc quyền nên mới mời cậu đấy! Nên nhớ, biết bao diễn viên người mẫu nổi tiếng đều mong mỏi nhận được lời mời này! Cậu nghĩ sao? Muốn kí hợp đồng chứ?”
“Được đi du lịch thật sao?” tên Lui bớt “đơ”, vẻ mặt bắt đầu hớn hở
“Bất kì lúc nào cậu muốn miễn là không ảnh hưởng đến giờ chụp ảnh quảng cáo ở công ty!”
“Được, tôi chấp nhận, từ khi lên thế giới con…từ khi về Việt Nam tôi chưa được đi du lịch ở đâu cả! Chúng ta mau mau kí hợp đồng đi!” tên Chun háo hức suýt nữa thì nhảy cẫng lên
“Được”
“Không được” tôi hét lên rồi từ trong bếp bước ra…
CHAP 21: ĐUỔI THEO CHIẾC BÓNG BI THƯƠNG
“Tôi nói không được, anh ta là nhân viên ở đây, không được làm việc ở đâu hết. Còn nữa, tại sao các người biết anh ta đang làm việc ở đây? Theo dõi à? Mà cũng phải thôi, nghề của các người là thế mà, về mà nói với ông ta thôi ngay cái trò này đi, không muốn quan tâm đến thì đừng cố tình tỏ ra nhân đạo nữa, tôi và mẹ tôi sống chết ra sao không cần các người bận tâm. Có giả tạo thì cũng vừa vừa thôi, sức chịu đựng của con người có hạn, đừng tiếp tục làm tôi hận các người thêm nữa, đừng nhúng tay vào cuộc sống của tôi cũng như đừng can dự hay để ý đến những người xung quanh tôi nữa! Tôi nói như thế ông về mà thuật lại cho Ngài Tổng giám đốc cao quý biết, còn nữa, bảo ông ta dấu cái đuôi cho kĩ vào kẻo có ngày bị lòi ra đấy!” tôi như sư tử gầm, quát tháo ầm lên, “xả” hết tất cả những ấm ức nãy giờ nhịn nhục
“Tôi xin lỗi nhưng…” ông ta đứng dậy, cúi đầu định nói gì đó…
“Đừng nói câu đó với tôi. Mang ngay cái hợp đồng đó về, quán tôi không tiếp các người” tôi dứt khoát không thèm nghe bất cứ một lời phân trần nào từ miệng ông ta
“Này! Cô làm gì thế hả? Đây là công việc của tôi cô can dự vào làm gì?” tên Chun căm phẫn nhìn tôi
“Công việc của anh sao? Tôi không được can dự à? Hừ, anh không biết gì thì đừng nói, tốt nhất thì vào trong làm công việc của anh đi!” tôi bắt đầu “nổi khùng” quát lại hắn ta
“Này! Tôi đến đây là vì đền bù tổn thất cho cô, chứ không ham muốn gì đâu! Tôi muốn làm gì là quyền của tôi, tôi muốn kí hợp đồng hay không là quyền của tôi. Tôi không biết hôm nay cô uống lộn thuốc hay chưa uống thuốc nhưng đừng tiếp tục ở đây nhúng tay vào chuyện người khác nữa!”
“Tôi nhúng tay sao? Tôi làm vậy để tốt cho anh thôi, hợp tác với những kẻ vô tâm thì anh cũng chẳng được vui vẻ gì đâu, những người chỉ biết có tiền thôi thì tốt nhất anh đừng nên quen biết”
“Cô vô duyên vừa thôi! Tự nhiên ra đây quát tháo ầm ĩ cấm này cấm nọ, cô bây giờ y như mẹ tôi. Chỉ biết có bản thân mà không nghĩ đến người khác, tôi đã nghĩ sai về cô rồi! Người không nghĩ cho người khác như cô chỉ là một đứa con gái ích kỉ mà thôi. Tôi nói cho cô biết, tôi muốn làm gì là quyền của tôi, nếu không có lí do chính đáng thì đừng xía vào chuyện của người khác nữa!” tên Chun đưa ánh mắt sắc lẻm nhìn tôi, mặt lạnh như băng cùng những lời nói như ngàn con dao sắc chém vào tim tôi. Phải, tôi không nên xía vào chuyện của anh, tôi ích kỉ, không nghĩ cho người khác, chỉ biết có bản thân. Được lắm, các người muốn làm gì thì làm, từ giờ cứ coi Trần Tuệ Như này là không khí đi, mình vốn dĩ chỉ là không khí trên cõi đời này thôi mà! Không cha mẹ, không tình thương và cũng không…không có sự đồng cảm…Tôi là không khí mà!!!...Tôi bỏ ra ngoài mặc kệ cho bọn họ muốn làm gì thì làm. Hôm nay, lần đầu tiên mình bị mắng, lần đầu tiên mình bị tổn thương lòng tự trọng, lần đầu tiên mình tức như thế, mình…mình…mình đau như thế. Tôi sẽ không can dự vào anh nữa, không dính líu tới anh nữa, từ nay hãy trở lại vạch xuất phát, nơi mà tôi với anh…chỉ là người dưng. Hãy hợp tác với bọn họ đi, anh sẽ được nổi tiếng, sẽ nhiều tiền…phải, đối với họ chỉ có đồng tiền, đồng tiền làm nên tất cả… Anh đến làm việc cùng tôi chỉ để đền bù tổn thất thôi mà! Phải, anh cũng đâu phải là tự nguyện, ấm ức là đúng thôi! Không lẽ, bên cạnh tôi anh mệt mỏi đến thế, bên cạnh tôi anh tôi anh thấy mình thấp hèn đến thế, cũng đúng, anh sẽ được đông đảo người biết đến, sẽ được làm những gì anh muốn, sẽ được thỏa ước mơ để khi trở về nơi thuộc về mình anh không phải hối tiếc. Sao anh không trở về cái Darkland gì đó của mình đi, ở đây gây phiền phức cho tôi làm gì?!? Anh mau biến khỏi nơi này đi, đừng để tôi nhìn thấy anh thêm nữa…Tôi chạy…chạy mãi mà không biết mình đã đến đâu, đi qua những chỗ nào…chạy như đang trốn tránh thứ gì đó, đang sợ hãi điều gì đó, chạy trong hồi ức, chạy đến hiện tại và xuất phát tới tương lai, cái hồi ức khiến tôi cứ chạy mãi, cái hiện tại khiến tôi không thể dừng bước chân và cái lạc lõng, cái mơ hồ trong tương lai khiến tôi tiến tới, mở cánh cửa của sự đau thương…Tôi chạy đến chiếc ghế đá của công viên, trong lòng tức điên lên được, tôi nhớ về chuyện đó…tôi khóc…nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi…chuyện đó đã khiến tôi ra thế này…đồng tiền đó đã “mua” đi yêu thương của tôi…Huhuhuhu…tôi khóc…huhuhu…tôi đau lòng lắm…người đã mang lại hơi ấm cho tôi lại cự tuyệt tôi cũng chỉ vì đồng tiền của gia đình đó…Huhuhuhu…đau quá…nhói quá…cái cảm giác của mảng kí ức năm xưa lại trở về…khiến tôi khóc thét lên…
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian